Miêu Nô ngã vào trên mặt đất, thân mình run nhè nhẹ, nhìn chằm chằm chúng tôi, thần sắc biến ảo không chừng.

Nam Cung Phi Yến nói.

- Chị đã phong bế chín huyệt đạo lớn của cô ta, ghim ở hồn phách cô ta, bây giờ cô ta đúng là một con mèo con nhỏ nhắn ngoan ngoãn, muốn hỏi việc gì thì các cậu cứ việc hỏi.

Tôi tiến lên hỏi dò.

- Cô là ai, tên gọi là gì?

Nàng không trả lời, trong ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ, sợ hãi, lùi bước về phía sau, Tư Đồ tiên sinh ở bên nhẹ giọng quát.

- Nghiệp chướng, lúc này còn muốn chiếm cứ thể xác, không chịu ra hay sao?

Bỗng nhiên ông ta duỗi ra ngón trỏ và ngón giữa, bấm thành chỉ quyết, nhanh chóng vô cùng chỉ ở giữa mày Miêu Nô, chỉ thấy thân hình Miêu Nô chấn động, trong thất khiếu bỗng nhiên toát ra từng đợt quang mang màu xanh lục, sau đó tan vào không trung, Tư Đồ tiên sinh không chút hoang mang, duỗi tay trảo một cái, lục mang kia lại bị ông ta nắm vào trong tay, ông ta tùy tay lấy ra một cái bình sứ cổ màu xanh lục, đem lục quang cất vào trong đó, đóng nắp lọ lại, lúc này mới vừa lòng nói.

- Miêu Nô đã được thu phục, hiện tại hẳn là cô ta có thể khôi phục bình thường.

Ông ta thu bình sứ lại, ngay sau đó Miêu Nô mềm mại ngã gục trên mặt đất, một đạo bạch quang hiện lên trong tay Nam Cung Phi Yến, chiếu xạ ở trên người Miêu Nô, nàng nhẹ nhàng run rẩy ở trong bạch quang, sắc mặt trắng bệch, dần dần mở mắt, ánh mắt mê mang mà lại vô thần, nhưng trong mắt lộ ra không phải là vẻ hung ác dữ tợn như Miêu Nô, mà là bất lực cùng lo sợ nghi hoặc thật sâu.

Lúc này, nàng đã không còn là Miêu Nô, mà là kia nữ sinh viên, Khả Khả.

Tôi rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, Khả Khả ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người Tư Đồ tiên sinh, trên mặt lộ ra biểu tình như bừng tỉnh, bỗng nhiên quỳ gối trên mặt đất, nói.

- Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh.

Tư Đồ tiên sinh cười nói.

- Cô muốn tạ ơn cũng không phải tôi, mà là mấy người bọn họ, là bọn họ cứu cô ra khỏi cổ mộ kia, mà người hại cô đã đền tội.

Khả Khả nhìn chúng tôi, ánh mắt lại lần nữa nhất nhất lướt qua, bỗng nhiên bình tĩnh nhìn tôi, nói.

- Tôi nhớ ra rồi, tôi biết cậu.

Tôi cười nói.

- Không sai, cô hẳn là biết được tôi, vốn còn có một vị cảnh sát, chắc cô cũng biết đấy, chỉ là cậu ta đã đi rồi.

- Cảnh sát?

Nàng có vẻ có chút nghi hoặc, dường như đã quên mất những chuyện xảy ra trước đó, tôi nhắc nhở một chút.

- Cô còn nhớ rõ Hồ Văn Tĩnh không?

Nàng dùng sức nhíu nhíu mày, bỗng nhiên mở to hai mắt nói.

- Cậu ta, cậu ta có nguy hiểm......

- Cậu ta làm sao vậy?

Tôi vội hỏi nói, Khả Khả vươn tay về phía trước, dường như muốn bắt lấy cái gì đó, lại lập tức rũ xuống, cả người thân hình mềm nhũn, ngã xuống trên mặt đất.

Mọi người ngạc nhiên, Tư Đồ tiên sinh tiến lên tìm tòi, nhíu mày nói.

- Không ổn, thân thể cô nàng quá mức suy yếu, hơi thở giống như tùy thời đều có thể đoạn tuyệt.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới những lời Nam Cung Phi Yến nói qua, Miêu Nô là lợi dụng thân thể thiếu nữ Tứ Trụ Thuần Ngân đang cận kề cái chết, dùng hồn phách con mèo chết thảm, trải qua quá trình chế luyện chín chín tám mươi mốt ngày mà thành, lệ phách của con mèo kia nhập thân, thiếu nữ sắp chết kia tuy rằng sống lại, thân thể lại bị khống chế, do đó trở thành sát thủ Miêu Nô khủng bố.

Nhưng mà lúc này lệ phách con mèo bị Tư Đồ tiên sinh thu, thiếu nữ dựa vào lệ phách sống tạm, sau khi tiêu ho hết sinh lực cuối cùng của cơ thể, lúc này, hơn phân nửa đã là dầu hết đèn tắt, sắp chết đi.

Nam Cung Phi Yến xem như đã hiểu, nói nhỏ vài câu với Tư Đồ tiên sinh, Tư Đồ tiên sinh trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên gọi tiểu nhị ra, phất phất tay, tiểu nhị hiểu ý, lập tức mang Khả Khả xuống, sắc mặt Tư Đồ tiên sinh đột ngột chuyển thành nghiêm túc, nói với chúng tôi.

- Ngũ tạng kinh mạch của nữ hài này đều đã tổn hại nghiêm trọng, mệnh ở sớm tối, không thể cứu trị. Các cậu xem, việc này nên làm như thế nào?

Mọi người cứng họng không nói được một chữ, sau một lúc lâu trầm mặc, Hướng Vũ nói.

- Khả năng của Tư Đồ tiên sinh, thiên hạ đều biết, tôi tin tưởng tiên sinh tất nhiên có biện pháp, nói cách khác, ông cũng sẽ không hỏi chúng tôi như thế này.

Tư Đồ tiên sinh cười nhẹ không nói, lại nhìn nhìn Mặc Tiểu Bạch, Tiểu Bạch gãi gãi đầu, nói.

- Ông nhìn tôi làm gì, dù sao cô ta cũng không phải em họ Tiệp Dư...

Ý nghĩa câu nói của cậu ta rất rõ ràng, trừ bỏ Tiệp Dư, người khác chết hay sống cậu ta mới không thèm để ý, lại nói Miêu Nô đã từng đại chiến cùng Tiệp Dư, trong lòng cậu ta đã sớm nhìn không thuận mắt Miêu Nô này lâu rồi.

Nhưng mà cậu ta lại chưa dừng lại, tiếp tục nói.

- Có điều cô ta cũng là người bị hại, rất đáng thương, ông phải có biện pháp, mau đi giúp cô ta đi.

Tư Đồ tiên sinh hơi hơi gật đầu, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người tôi, tôi sớm có chuẩn bị, mỉm cười nói.

- Trong lòng tiên sinh sớm đã có chủ ý, nếu ông đã không muốn cứu cô ta, cũng sẽ không để chúng tôi đi tới cổ mộ, tuy rằng ngũ tạng kinh mạch cô ta đều đã tổn hại, mà lại có tiên sinh ở đây, tôi tin tưởng, cô ta nhất định có thể sống sót.

Tư Đồ tiên sinh gật gật đầu, lúc này mới mở miệng nói.

- Cô ta đã từng là sát thủ Linh giới, cho nên, tôi cần thiết phải có được sự đồng ý của các cậu, mới có thể làm ra quyết định này. Hiện tại các cậu đều đã tỏ thái độ, tôi cũng dám buông tay thử một lần, có điều tôi phải nói với các cậu một điều, tuy rằng tôi có khả năng nắm chắc rằng sẽ cứu được cô ta, nhưng mà cũng có thể sẽ có một ít tình huống không dự kiến được xuất hiện.

Nam Cung Phi Yến cũng nói.

- Không sai, ý Tư Đồ tiên sinh muốn nói là, ngũ tạng của cô ta đã bị hủy, kinh mạch đã đứt, cho dù cứu sống được cũng sẽ để lại các loại di chứng, hơn nữa, cô ta còn là sát thủ Linh giới, thể chất đặc thù, về sau khó tránh khỏi còn sẽ có cái tình huống gì đấy phát sinh, cho nên, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Mọi người yên lặng gật đầu, Mặc Tiểu Bạch hết nhìn trái lại nhìn phải, cũng mơ mơ màng màng gật đầu theo, nhưng tôi lại nhíu mày, hỏi.

- Tư Đồ tiên sinh, hôm nay lần đầu tiên tôi nghe được hai giới Huyền, Linh, vừa rồi ông lại nói, Miêu Nô Khả Khả này là cái gì mà sát thủ Linh giới, nếu hiện tại chúng ta đều cùng ở trên một chiến tuyến, Tư Đồ tiên sinh có thể giải thích nghi hoặc này cho tôi hay không, hai giới Huyền, Linh này, đến tột cùng là chuyện như thế nào?

Trong thính đường lập tức im lặng, Hướng Vũ liếc mắt nhìn tôi một cái đầy kỳ quái, nhưng lại không nói chuyện, Nam Cung Phi Yến hơi hơi mỉm cười, cũng không lên tiếng, còn Mặc Tiểu Bạch lại lộ ra biểu tình nghi hoặc giống như tôi, còn có thái độ không để bụng.

Tư Đồ tiên sinh khép hờ hai mắt, sau một lúc lâu im lặng, ngực hơi hơi phập phồng, giống như đang ấp ủ gì đó, thật lâu sau, mới chậm rãi mở to mắt, trong mắt tinh quang lập loè, rốt cuộc mở miệng nói.

- Hai giới Huyền, Linh, gút mắt ngàn năm, nói vậy, ông nội của cậu còn chưa nói những chuyện này với cậu. Những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều là hậu đại của những người tham dự năm đó, tôi liền nói với các cậu một chút chuyện cũng không sao.

Hai giới Huyền, Linh trong truyền thuyết, trên thực tế là xưng hô sau này mới có. Ở viễn cổ, thiên hạ có đông đảo kỳ nhân dị sĩ, trong đó có thiện có ác, không đồng nhất chỉnh tề, tỷ như tu hành thuật pháp chính thống, trừng ác dương thiện, nhân sĩ chính phái nỗ lực vì thanh bình thế gian, còn có người tu luyện cổ thuật tà pháp tà phái, rồi có một ít không chen chân vào phân tranh thế gian, bế quan thanh tu.

Những người này đều có môn phái cùng gia tộc độc lập, từng người chỉ lo thân mình, tuy rằng thường xuyên có tranh chấp lẫn nhau, nhưng cũng coi như trò đùa trẻ con, cho dù tình cờ có phân tranh hơi lớn một tí, cũng chẳng qua được mấy chục năm, liền từng người bỏ qua.

Sau lại không biết khi nào, cũng không biết vì chuyện gì, cư nhiên ở một hồi giang hồ phân tranh t có mấy chục cái môn phái gia tộc bị cuốn vào, trong đó có chính phái nhân sĩ, cũng có người trong tà phái, càng có một ít trung lập môn phái cũng gia nhập trong đó.

Tại trong cuộc phân tranh này, giết chóc dị thường thảm thiết, rất nhiều môn phái gia tộc điêu tàn, thậm chí bị giết, cũng có rất nhiều môn phái gia tộc nhân đây quật khởi. Trận phân tranh này trước sau chạy dài suốt trăm năm, xưng được là vô tiền khoáng hậu, nhưng cuối cùng cũng không có thể phân ra thắng bại, sau lại có người cảnh giác, muốn làm trận phân tranh này dừng lại, lại hối chi không kịp, ân oán gút mắt giữa vô số môn phái gia tộc, đã không thể nào chải vuốt rõ ràng, có một ít càng là kết hạ tử thù, thề thù địch không chết không thôi, không bỏ qua.

Vào lúc này, vài vị chưởng quản giả đại môn phái đại gia tộc, liên khởi tay tới, quyết tâm ngăn cản trận phân tranh này tiếp tục phát triển xuống, nhưng sau một phen nỗ lực, cũng không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, cuối cùng chỉ có thể lập ra quy củ, đem người tu hành trong thiên hạ chia làm hai phái Huyền giới, Linh giới.

Trong đó Huyền giới đại đa số đều là chính phái một mạch, còn có một ít cũng chính cũng tà, lại cũng có môn phái tìm kiếm hoà bình, mà Linh giới phần lớn đều là người tà phái nguyên bản, còn có những người, môn phái không chịu ngưng chiến, bị lửa giận oán khí choáng váng đầu óc.

Nói tóm lại, Huyền giới cầm thái độ ngăn chiến, xem như chính phái, Linh giới lại không chịu thôi, thuộc về tà phái, còn có một ít người thái độ không rõ, ngẫu nhiên âm thầm làm một ít động tác, còn lại là một phái trung lập.

Vì thế Huyền giới, Linh giới tách ra như vậy, hơn nữa tạm thời ngăn chiến, dựa theo quy tắc, mỗi 60 năm, lại bắt đầu chiến sự, hai giới Huyền, Linh mở ra hình thức tự do công kích, thời hạn triển khai đại chiến là ba năm, tại trong ba năm này, có oán báo oán, có thù báo thù, có ân báo ân, bất luận kẻ nào cũng không được can thiệp, nhưng sau khi ba năm kết thúc, nhất định phải đình chỉ công kích, tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức, chờ đợi giáp tiếp theo đến.

Đương nhiên, trong cuộc chiến 60 năm nổ ra một lần này, nếu có ân oán môn phái nào đã giải quyết xong, nhất định phải rời khỏi trận đại tranh đấu này, từ đây không được gia nhập trong đó, cũng không được trợ giúp một phương nào trong này.

Đây là khởi nguyên hai giới Huyền, Linh, cùng với ngọn nguồn của Giáp chiến, Tư Đồ tiên sinh nói, Giáp Chiến này, xuất hiện một lần là làm cho thế gian rung chuyển, thời cuộc đại biến, cũng không có đúng hạn bắt đầu, mà hiện tại đã lại đến kỳ Giáp Chiến, ân oán gút mắc tích lũy trăm năm, sắp tại một lần chiến tranh giữa hai giới Huyền, Linh nhất quyết thắng bại.

Cuối cùng, Tư Đồ tiên sinh liếc mắt nhìn tôi một cái thật sâu, nói với tôi, lúc trước đem người tu hành trong thiên hạ chia làm hai giới Huyền, Linh, chính là gia tộc họ Hàn. Cấm kỵ sư truyền thừa mấy ngàn năm, vẫn luôn tận sức hóa giải trận phân tranh này. Mà người giám sát cùng chấp pháp giả ở mỗi một kỳ Giáp Chiến, cũng là cấm kỵ sư nhà họ Hàn làm, hơn nữa nếu không phải do cấm kỵ sư ở ngàn năm trước nỗ lực duy trì, quy củ Giáp Chiến giữa hai giới Huyền, Linh phỏng chừng cũng sớm bị phá hủy lâu rồi.

Ông ta nói xong những lời này, liền mỉm cười xem tôi, trong ánh mắt tràn đầy thâm ý.

Tôi đã là nghe như si như say, cả người đều ngây người, Nam Cung Phi Yến vỗ vỗ bả vai tôi, cười nói.

- Em trai này, bây giờ em nên biết, trách nhiệm trên người em quan trọng tới cỡ nào rồi chứ.

Tôi chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nhìn ánh mắt tha thiết của mọi người, đột nhiên cảm thấy trên người trầm trọng hẳn lên, tôi vốn tưởng rằng, chuyện tôi cần phải làm chỉ là giải trừ nguyền rủa của gia tộc cấm kỵ sư, mà sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, tôi mới hiểu được, cấm kỵ sư nhà họ Hàn sở dĩ có thể truyền thừa mấy ngàn năm, vẫn luôn không có làm mất uy phong tên tuổi, cho dù là ở lúc điêu tàn đến chỉ còn một mình tôi, cũng trước nay không ai dám khinh thường tồn tại của cấm kỵ sư, tất cả cái này, đều là bởi vì mỗi khi thế gian xuất hiện phân tranh, cấm kỵ sư, vĩnh viễn đều đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, vì thanh bình thế gian mà cống hiến toàn bộ lực lượng.

Nói theo cách khác, cấm kỵ sư, chẳng những là một cái chức nghiệp có thể giải trừ cấm kỵ, còn phải gánh chịu hòa bình, hy vọng sinh hoạt tốt đẹp cùng kỳ nguyện của mọi người trong thiên hạ.

Trong ngực tôi dần dâng lên một cổ xúc động nói không nên lời, lớn tiếng nói.

- Mọi người yên tâm, gia tộc cấm kỵ sư tuy rằng người lớn điêu tàn, nhưng vào Giáp Chiến lúc này, vẫn cứ sẽ có cấm kỵ sư đứng ra, giữ gìn thanh bình thế gian. Cấm kỵ sư, vĩnh viễn sẽ chiến đấu đến một khắc cuối cùng!

 

0.09264 sec| 2448.25 kb